Hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, một tuần sau tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình, anh trả lời đã có người con gái khác. Anh xin lỗi vì đã hạnh phúc với tình yêu mới, vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.
Tôi gặp anh cách đây 7 năm, ban đầu là mối quan hệ đồng nghiệp. Ngày ấy tôi còn rất trẻ, chưa cảm nhận rung động đầu tiên trong con tim mình ra sao. Anh dịu dàng đến bên tôi, nhẹ nhàng quan tâm và yêu thương để hai năm sau tôi chính thức là bạn gái anh. Như bao đôi tình nhân khác, tình yêu chúng tôi có sự thăng hoa của niềm hạnh phúc, chia sẻ ngọt bùi cuộc sống và không ít lần chao đảo trước sóng gió. May thay chúng tôi đã kịp lèo lái con thuyền tình yêu vượt sóng gió.
Trở ngại đầu tiên khi tôi quyết định đến với anh chính là thời gian. Tôi là nhân viên văn phòng, anh là nhân viên phục vụ quán bar. Cuộc mưu sinh của anh bắt đầu từ chập tối đến khuya, anh về nhà ngả lưng nơi phòng trọ là trời hửng sáng. Những tia nắng khởi đầu ngày mới chính là lúc công việc tôi bắt đầu. Yêu anh tôi thông cảm và thương rất nhiều, vượt qua sự phản đối lúc đầu của mẹ để đến với anh. Các ngày lễ trong năm tôi lặng lẽ một mình vì ngày ấy anh không bao giờ có thể nghỉ làm đưa tôi đi chơi như bao đôi tình nhân khác.
Tôi có thoáng buồn nhưng tình yêu dành cho anh lớn hơn tất cả, tôi chẳng nửa lời trách mắng anh. Anh là người đàn ông chững chạc, anh dạy và dìu dắt tôi đi qua từng miền thương nhớ mà chính tôi chưa từng một lần nhận ra tim mình trôi về anh từ lúc nào. Tôi biết rằng anh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Cuộc sống hai đứa rất khó khăn, nhà anh ở quê không khá giả nhưng ấm áp tình thương. Gia đình tôi đã đổ vỡ hôn nhân nên giờ tôi sống những ngày tháng chật vật vô cùng. Anh từng đề nghị cưới, anh thương tôi lắm nên mới nghĩ đến việc sống cả cuộc đời với tôi. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ nên khước từ lời cầu hôn, hẹn anh yêu thêm thời gian để cho bản thân khám phá sâu về người bạn đời sau này. Anh đồng ý.
Lần hai anh lặp lại việc cưới xin, tôi thật sự vui nhưng lúc này suy nghĩ về những khó khăn của mẹ nhiều hơn nên tôi im lặng, không trả lời anh. Im lặng không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi lo lắng chăm sóc anh ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. Chúng tôi vẫn mặn nồng trong tất cả mọi việc, vẫn những bữa cơm tôi nấu anh ăn. Những hôm làm khán giả xem anh đá banh trên sân nắng cháy, vẫn thỏ thẻ yêu anh rất nhiều mỗi khi anh ôm tôi vào lòng, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cưới.
Lần 3 là khi 2 đứa em của anh cưới, anh nhắc lại với tôi lần nữa, tôi hẹn anh sẽ trả lời chính thức sau đám cưới em anh. Vì tôi có lý do khó nói bên gia đình, sợ mình nói ra sẽ làm anh suy nghĩ lung tung rồi buồn. Anh là người đàn ông rất nóng tính và tự ái cao nên tôi nén nỗi lòng không trả lời anh, để qua Tết này sẽ đồng ý làm vợ anh.
Phải chia sẻ rằng lý do tôi im lặng trước lời ngỏ cưới anh vì tôi sinh ra trong một gia đình đổ vỡ hôn nhân. Ba đã phản bội mẹ con tôi, đẩy hoàn cảnh sống tôi vào khốn cùng của khó khăn nên tôi như chim sợ cành cong. Phần nữa vì anh là người đàn ông đầu tiên nhưng tôi đã không còn con gái khi đến với anh. Xin đừng hiểu lầm, tất cả là do tôi bị lạm dụng thân xác lúc nhỏ đã để lại ký ức ám ảnh và đau thương.
Tuy nóng tính nhưng anh lại là người bản lĩnh sống, rất tình cảm, tôi hạnh phúc vì có anh trong cuộc đời dù 5 năm qua chưa từng được đi chơi vào các ngày lễ tình nhân. Tôi quan niệm tình cảm và yêu thương nhau thật lòng mới quan trọng hơn những bề nổi ấy. Tôi đã sống gắn bó với người đàn ông này 5 năm, một chặng đường không dài nhưng không ngắn, đủ để hiểu tính tình anh.
Trong suốt thời gian ấy chúng tôi đã trót lỡ lầm, tôi day dứt và cầu mong tình yêu này cập bến để có thể cùng anh sửa chữa lỗi lầm, hai đứa đã trót từ bỏ đi giọt máu của mình vì hoàn cảnh không cho phép. Trớ trêu thay, cuộc đời không như đoán trước chữ ngờ. Mới đây thôi, hôm 8/3 chúng tôi còn gặp nhau vui vẻ nói cười, vậy mà một tuần sau đó tôi nhắn tin hẹn anh để nói về quyết định gắn bó đời mình với anh thì anh trả lời đã có người con gái khác, anh xin lỗi vì anh hạnh phúc với tình yêu mới. Anh xin lỗi vì tình yêu và sự đợi chờ anh không còn dành cho tôi nữa.
Đất trời quanh tôi như sụp xuống, tôi khóc rất nhiều. Anh cũng bảo lần đầu tiên trong suốt 5 năm yêu nhau tôi khóc vì anh. Lần đầu tiên anh thấy tôi yếu đuối khi không có anh cạnh bên. Trước hết tôi biết mình là kẻ có lỗi vì không trả lời dứt khoát việc sẽ làm vợ anh trong tương lai.
Tôi thật lòng có nỗi khổ tâm riêng, nếu như không yêu anh, nếu tình cảm tôi nhạt nhòa hay vì tôi đã yêu người khác thì sự chia tay anh chỉ như một lối thoát cho cả hai. Đằng này, tôi đã yêu và trân trọng tình yêu ấy ngay từ những ngày đầu tiên, tôi lưu giữ những tin nhắn anh nhắn cho tôi suốt thời gian dài ấy. Tôi biết tình yêu này quan trọng với đời mình, biết mình đã lỡ chạm đến tổn thương trong anh nên tôi đã mong anh suy nghĩ lại, mong anh cho tôi cơ hội để yêu thương, mong anh nghĩ về những hạnh phúc lẫn sóng gió cả hai đã dìu dắt nhau đi qua 5 năm.
Anh lạnh lùng từ chối vì bảo rằng đã yêu cô gái ấy nên không thể quay lại được nữa. Cô gái anh quen một tháng làm xóa sạch ký ức tình yêu 5 năm của chúng tôi? Tôi thật sự rất đau đớn, không biết sẽ sống những ngày tháng không anh như thế nào. Đâu rồi vòng tay, cái ôm hôn ngọt ngào mà tôi đã dành 5 năm xuân thì nuôi dưỡng vun xén?
Không biết phải làm thế nào để anh hiểu lòng tôi, để anh quay về với yêu thương cả hai đã vun xén. Tôi thừa nhận mình đã vì công việc và sự quan tâm cho gia đình tôi nhiều nên đôi lúc vô tình tạo ra khoảng lặng trong tình yêu. Tôi cũng khẳng định mình đã tin và tuyệt đối chưa hoài nghi về niềm tin dành cho tình yêu ấy.
Anh nói không bao giờ có thể quên được tôi trong trái tim, dù anh đi bên cạnh bạn gái mới vẫn không thoát khỏi hình ảnh tôi trong đầu. Vậy tại sao anh không cho tôi cơ hội để yêu, chăm sóc cho anh? Gia đình anh rất mực yêu thương tôi, không ai đồng ý với quyết định của anh, nhưng vô ích, cuộc đời là của anh, quyết định sau cùng thuộc về anh. Tôi làm sao để giành lại tình yêu anh với cô gái mới ấy?
Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi nói chia tay, anh lạnh lùng không một tin nhắn hay điện thoại, thậm chí anh còn đăng bức ảnh hôn cô gái ấy nồng nàn lên Facebook, tôi quay cuồng trong tổn thương chất chồng. Sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn bảo lòng sẽ tha thứ để anh quay về khi thật sự nhận ra tình yêu mới chỉ là cơn say nắng và tình yêu chúng tôi quá lớn.
Tôi đã 27 tuổi, đang sống những ngày tháng vô cùng khó khăn, tôi đã cược tất cả niềm tin, tình yêu, xuân thì, cuộc đời, bản thân vào anh. Liệu 5 năm yêu thương có còn lối về cho tình yêu này? Xin hãy chia sẻ cùng tôi.
Trúc