Truyện Ngắn Sự ám ảnh ngọt ngào
Viết cho tình yêu vừa mất, cho Sakuchan của tớ, cho cô gái của Sakuchan…
- Tớ hận anh ấy. Tất cả là giả dối, 120 ngày qua chỉ toàn dối trá. Tớ đau đớn, hơn cả thế là nỗi ám ảnh điên cuồng dày vò. Tớ mệt quá rồi Thảo à.
- Sẽ buông bỏ ư?
- …
Cô bạn thân tức tưởi nói với tôi trong một buổi chiều mưa lạnh, người ta bảo đây là đợt lạnh cuối cùng rồi.
Mùa đông Hà Nội khiến người ta tê tái, lạnh đến phát điên, nhưng chẳng dễ gì xa Hà Nội mà quên được mùa đông nơi này. Tôi cầm trên tay chiếc ô màu trắng, bước ra khỏi khu phòng trọ ẩm ướt và cho phép đôi chân dẫn đường cho một ngày mưa lạnh. Hà Nội tháng 3, hoa sưa nở trắng cả một góc trời, một màu trắng tinh khôi, chiếc ô của tôi như tìm được bạn lâu năm, cứ kéo tôi về phía góc trời trắng xóa ấy. Rồi ở một góc quán café quen thuộc tôi nhìn thấy cô bạn thân lặng lẽ khóc và xé nhỏ những mảnh giấy vụn, một cảnh tượng chẳng thế nào buồn hơn được nữa.
Bất lực – cái cảm giác mà tôi chúa ghét, bây giờ nó lại quay trở lại cầm tù xúc cảm của tôi. Tôi ngồi đây, nhìn một người con gái khóc và biết chẳng thể làm được điều gì ngoài sự im lặng.
Tình yêu ấy bắt đầu vào những ngày thu Hà Nội, có phải vì vậy mà nó nhuốm màu ảm đạm và lạnh lẽo hay không thì tôi không rõ, nhưng sự tồn tại của tình yêu này cũng như những chiếc lá mùa thu ấy – đã bị gió cuốn đi về một nơi vô định.
Sương – cô bạn thân nhạy cảm, thông minh và dịu dàng của tôi vừa trải qua sự kết thúc thanh thản của mối tình đầu, sự kết thúc nhẹ nhàng như một bông hoa bồ công anh bay theo gió – không chút đau đớn.
Phong – cậu bạn đa cảm, sống theo cảm xúc, trải qua nhiều nỗi đau và thiếu thốn tình cảm. Họ gặp nhau, đến với nhau như gió và sương, cứ thế mang đến cho nhau sự dịu dàng ấm áp của tình yêu, vá những vết rạn nứt trong trái tim nhau.
Một ngày Sương đọc được cuốn nhật kí của Phong, trong đó là cả một quá khứ ngọt ngào của Phong với một người con gái khác, cả một hiện tại dằn vặt của Phong về sự mất mát cũ xưa ấy, cả một tương lai đầy những nuối tiếc và yêu thương cho người con gái ấy. Sương cảm thấy bị lừa dối, bị lợi dụng và hơn hết tất cả những ước mơ về một tương lai hạnh phúc đã tắt ngấm khi Sương biết giữa hai người đấy luôn có một lời hứa cho sự trở lại – dù không biết là bao giờ, lúc nào và ở đâu. Phong đã giải thích, bằng tất cả những từ ngữ có thể, Phong muốn Sương hiểu đó là quá khứ, Sương mới là hiện tại, nhưng rồi Phong gục mặt vô vọng trước ánh nhìn vô hồn của Sương, Phong cũng thể giải thích nổi những tầng cảm xúc trong trái tim mình. Trong trái tim Phong có nơi nào dành cho Sương không – Sương nghĩ mãi nhưng chẳng thể thuyết phục mình tin Phong được nữa.
Tôi ôm lấy cô gái nhỏ bé trước mặt mình, nước mắt của tôi cũng rơi xuống từ bao giờ. Tôi không biết trách ai, không biết nên làm gì nữa.
Tình yêu đôi khi như là món nợ nặng nề của kiếp trước, không thể từ bỏ, dai dẳng, mệt mỏi, không thể dứt ra… Hai ngày sau tôi vẫn bắt gặp họ đi chung một con đường, vẫn nắm chặt tay nhau nhưng trong đôi mắt của họ giờ chỉ còn lại những nỗi đè nén câm lặng. Tôi hỏi Sương rằng cô ấy sẽ làm gì với tình yêu này, Sương nhìn xa xăm giấu đi những giọt nước mắt:
- Tớ không biết làm gì với tình yêu này, cứ yêu thôi, đến khi nào không thể nữa… Tớ thương tớ, thương Phong và thương cho tình yêu của bọn tớ. Phong yêu tớ - là thật – và yêu quá khứ - cũng rất thật… Cậu biết không, tình yêu là sự ám ảnh, vừa ngọt ngào vừa đau đớn! – Sương nhìn tôi mỉm cười.
Đó là những ngày đầu tháng ba, còn giờ đã cuối tháng ba rồi, hoa gạo thi nhau thắp những đốm lửa trên nền trời Hà Nội. Tôi thích màu đỏ của hoa gạo, không rực rỡ như của những cánh phượng vĩ, màu đỏ của hoa gạo như những giọt huyết lệ, màu đỏ sẫm buồn. Tôi có sự so sánh tiêu cực ấy có lẽ vì hoa gạo gắn với một kỉ niệm buồn trong quá khứ. Một ngày của 2 năm trước, một người đã bỏ lại với những bông hoa gạo cuối tháng 3, bỏ lại tuổi 17 tràn đấy ước vọng yêu thương của một người con gái – là tôi. Mối tình đầu đẹp nhưng buồn – nhiều người như thế, không gì riêng tôi. Chỉ có khác, người con trai ấy đã đi một nơi rất xa, cậu ấy nằm đó, máu của cậu ấy hòa cùng màu đỏ của những bông hoa gạo. Hoàng đi, tôi ở lại.
Cho đến bây giờ, 20 tuổi, tôi cô độc – hài lòng với sự cô độc ấy.
Hôm nay kỉ niệm ngày chúng tôi yêu nhau, cũng là cái giỗ thứ 3 của Hoàng. Tôi trở về thành phố của mình, ra mộ cậu ấy cùng với bó hoa salem tím – loài hoa duy nhất cậu ấy tặng tôi trong những ngày tháng bên nhau. Ngồi cạnh Hoàng, tôi kể lại những kỉ niệm cũ của chúng tôi, về những chiều hoàng hôn ở biển, những bài thơ tôi viết cho cậu ấy… Tôi cười, tôi không khóc. Hoàng đang bình yên chờ tôi ở một thế giới khác, tôi sống với cái ý nghĩ chỉ là trách nhiệm mà thôi, khi nào thần chết gọi thì tôi sẽ đi, sẽ về bên Hoàng. Bạn tôi bảo tôi bi quan, tiêu cực; còn tôi nghĩ chẳng có gì xấu, họ vẫn luôn nói về một người đợi họ ở cuối đoạn đường sẽ mang hạnh phúc cho họ, còn với tôi đó là thế giới bên kia và Hoàng.
Đã sang tháng 4, loa kèn theo chân những cô bán hoa rong ruổi khắp các ngóc ngách của Hà Nội. Tôi mua cho mình một bó và trở về phòng trọ. Về đến của phòng tôi bắt gặp một gói quà nhỏ, màu đỏ treo ở ngoài cửa. Không phải là sinh nhật hay ngày gì đặc biệt, chẳng có lí do gì để bạn bè làm điều bất ngờ này cho tôi. Hộp quà bé ấy có một nhánh salem tím, hình ảnh Hoàng hiện về. Tôi nghĩ đây chỉ là trò đùa của ai đó mà thôi. Nhưng rồi cứ thế, một tháng liền, ngày nào cũng thế, tôi cố gắng thay đổi thời gian đi về, thất thường để biết ai là người làm điều này.
Sau 1 tháng, một nhành salem được thay bằng một bó salem. Tôi cũng quen với việc đó, giờ cũng không muốn biết con người đó, rồi một ngày họ sẽ xuất hiện thôi. Và cứ thế, một năm nay, không ngày nào là không có hoa, kể cả những ngày tôi về quê. Một năm – 365 bó hoa salem tím.
Ba năm trôi qua, mọi thứ vẫn thế, cuộc sống vẫn lặng lẽ, tôi vẫn là tôi – cô độc bên những bó salem tím ấy. Sương và Phong vẫn đi bên nhau, Sương nói “Tớ vẫn đang chờ người con gái kia quay về.”
Một ngày của tháng 7, phượng vĩ cháy rực, tôi thu mình trong một góc của quán café mà tôi làm chủ. Tên nó là Salem Tím, nó được trang trí bằng đủ loại hoa salem đủ sắc màu. Chỉ có một góc quán nho nhỏ tôi chỉ để một màu đỏ sẫm buồn của hoa gạo – là góc của riêng tôi. Có một vị khách khiến tôi thấy khó chịu, hắn ta hút rất nhiều thuốc lá, hắn ta hút thuốc như kiểu người ta ăn khi đã bị đã bỏ đói 3 ngày. Không chịu được, tôi bảo một nhân viên ra chỗ vị khách ấy để góp ý. Hắn tròn mắt rồi trả tiền và bỏ đi, để lại một bó hoa salem tím. Tôi vội cầm lấy bó hoa ấy đuổi theo vị khách ấy, anh ta cảm ơn và nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ. Ngày hôm sau, anh ta đến quán, uống café và bỏ lại một bó hoa salem tím. Tôi chạy theo cùng bó hoa bị bỏ lại, anh ta nhìn tôi, rất lâu, đôi mắt nâu ấy cứ nhìn tôi như một thứ ma mị gì đó khiến tôi tê lạnh. Đôi mắt anh ta – rất giống đôi mắt của Hoàng, giống đến lạ lùng – ánh mắt đã nhìn tôi lần cuối. Anh ta quay mặt chạy đi, để lại tôi đứng sững nhìn những bước chân vội vã xa dần.
- Sao anh cứ bỏ lại bó hoa salem tím lại quán của tôi. – Tôi hỏi khi anh ta quay lại quán.
- À! Tôi hơi đãng trí ấy mà. – Giọng anh ta đều đều, chẳng có chút thiện chí nào cả.
- Anh cũng thích loài hoa này à? – Tôi cố thử bắt chuyện.
- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó.
- Vì tôi thấy anh luôn mang theo nó, đến đây và bỏ lại.
Anh ta không thèm trả lời tôi. Tôi cũng đứng dậy về với góc quán của mình, tự nhủ đó là một kẻ lập dị.
Tôi đóng cửa quán lúc 11h đêm, trở về căn nhà của mình.
- Cô có vẻ thích đi một mình. – Giọng nói trầm trầm, khàn khàn từ phía sau.
Tôi quay người lại.
- Anh là… - Tôi nheo mắt nhìn cho rõ.
- Tôi là kẻ vẫn bỏ quên salem tím ở quán của cô.
- À, anh làm gì ở đây?
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Sao anh nghĩ thế. Tôi không thích một mình.
- Haha! Cô trả lời y hệt tôi đấy à. – Anh ta cười… rất gian.
Tôi cũng phì cười.
Rồi chẳng hiểu sao hai chúng tôi cùng im lặng và bước về phía ngôi nhà của tôi. Khi quay lại chào tạm biệt thì tôi đã không còn thấy người đàn ông ấy nữa. Trước cổng ngôi nhà, vẫn là một bó salem tím, dù tôi có chuyển nhà bao nhiêu lần thì ngày nào điều này cũng lặp lại.
Anh ta vẫn đến quán tôi hàng ngày, Kiss the rain là bản nhạc anh ta thường đánh. Tôi thích bản nhạc này và Hoàng cũng thế.
- Anh thích bản nhạc Kiss the rain à?
- Sao cô nghĩ thế? Tôi không thích nó. – Vẫn là câu trả lời cũ.
- Sao anh hay đánh bản nhạc đó?
- Tôi không biết.
- Anh đang cố tỏ ra khó hiểu đấy?
- Vì điều gì chứ?
- Tôi có phải là anh đâu?
- Tôi có từng quen cô không?
- Tôi đang nghĩ gì anh biết không?
- Tôi có phải là cô đâu?
- Anh bị điên.
- Haha! Tôi đã từng biết cô, đúng không?
- Tôi không từng biết anh.
- Sao tôi lại đến đây mỗi ngày?
- Anh đang nói gì thế?
Tôi bỏ về chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không phản ứng gì.
Tôi trở về nhà mình trong tay cầm bó hoa salem người đàn ông khó hiểu ấy bỏ lại, bước vào nhà trong tay là hai bó hoa. Hôm nay có một bức thư tay dành cho tôi, đây là điều kì lạ trong cái thời đại người ta quen với hòm thư điện tử. Tò mò mở phong thư ra, những nét bút lộn xộn, nghiêng ngả...
From: Tôi chẳng biết tôi là ai nữa.
To: Cô gái cùng sự ám ảnh salem tím.
"Tôi quyết định viết cho cô vì những điều không bình thường trong cuộc sống của tôi – liên quan đến cô, một cách vô thức. Bốn năm về trước, có lẽ vậy, tôi không nhớ rõ lắm, vào một đêm mùa đông, tôi hốt hoảng bật dậy vì một giấc mơ kì lạ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt, một cánh đồng salem rồi tất cả biến mất, tôi lại nhìn thấy hoa gạo, màu đỏ của nó dần chuyển thành màu máu. Sẽ chẳng có gì với cuộc sống của tôi nếu đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sau đó, nó cứ lặp đi lặp lại, ban đầu là khoảng vài tháng, dần dần mặt độ của những giấc mơ dày lên, rồi những giấc mơ khác, khuôn mặt ấy rõ hơn, salem tím nhiều hơn, không còn hoa gạo và máu. Chắc đọc đến đây cô vẫn cho tôi là một kẻ điên. Khuôn mặt mà tôi nhìn thấy, nó y hệt cô, hoặc chính là cô đấy.
Từ sau những giấc mơ ấy, tôi thay đổi, mọi người nói như thế. Trước đây tôi là kiến trúc sư, tôi thích công việc của mình, tôi muốn thiết kế thật nhiều ngôi nhà đẹp. Nhưng rồi dần dần tôi mất hết cảm hứng vẽ ra những kiến trúc đẹp, tôi vẽ nhiều, nhưng chỉ toàn là những bức hội họa nghệ thuật và khuôn mặt của cô. Tôi không thể kiểm soát đôi mắt và đôi tay mình.
Một ngày tôi bắt gặp khuôn mặt quen thuộc trong giấc mơ, tôi chạy theo cô và biết cô sống trong một khu trọ. Tôi định hỏi cô về những giấc mơ đó, nhưng thấy chẳng có lí do gì để hỏi. Một ngày, tỉnh dậy, tôi mất kiểm soát với bản thân, tôi bước đến phòng trọ của cô và đặt lên đó một món quà với một nhánh salem tím nhỏ, chắc cô vẫn nhớ. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn hành động như thế mà chẳng hề biết lý do.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi mà tôi chẳng hề rõ lý do. Tôi không còn là kiến trúc sư mà trở thành một họa sĩ, tôi chia tay với người yêu trong bất lực, cô ấy không thể chấp nhận sự ám ảnh của một người con gái khác ngoài cô ấy. Suốt bốn năm qua, tôi lặng lẽ làm những điều tôi không thích, tôi không thích hoa salem, không thích bản Kiss the rain, không quen biết cô. Những điều tôi viết có khiến cô có suy nghĩ gì không, có thể giải thích dùm tôi về tất cả những điều này không?”
Đêm hôm đấy tôi không ngủ.
Hôm sau, tôi chờ cho người đàn ông đấy đến quán.
- Cô đã đọc bức thư rồi chứ? – Anh ta hỏi tôi sau khi uống một ngụm café.
- Tôi đã đọc.
- Cô có gì để nói với tôi không?
- Tôi không thể giải thích cho anh. Tôi chỉ kể cho anh nghe câu chuyện của tôi.
Tôi kể anh ta nghe về Hoàng, Hoàng đã từng mơ ước làm họa sĩ, kể cho anh ta về salem tím, hoa gạo và máu.
Anh ta lặng im nghe tôi kể, rồi bỗng mang ra những bức tranh anh ta vẽ. Những bức tranh đấy vẽ lại rất nhiều kỉ niệm của tôi và Hoàng. Hiếu - tên người đàn ông ấy – kể cho tôi nhiều hơn về những giấc mơ.
- Sao đến giờ anh mới hỏi tôi?
- Vì tôi sợ.
- Sợ điều gì?
- Chẳng rõ.
Chúng tôi im lặng. Tôi sắp xếp lại những việc vừa xảy ra, sự kì lạ của nó khiến tôi sững sờ, khó hiểu và sợ hãi. Điều bí ẩn gì đang xảy ra, điều gì khiến Hiếu bị ám ảnh bởi tình yêu của tôi và Hoàng.
- Có thể giải thích gì hơn cho tôi không?
- Tôi không thể! Những gì tôi nghĩ là liên quan, tôi đã kể.
- Không có gì liên quan giữa ba chúng ta, tại sao lại có những giấc mơ kì lạ ấy.
- Tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn nói một điều. Tôi xin lỗi!
- Cô đã làm gì sai sao? – Anh ta có vẻ đang thất vọng.
- Nếu có thể làm điều gì hơn cho anh, hãy cho tôi biết.
- Cô biết sự ám ảnh đó làm tôi mệt mỏi và hoang mang như thế nào không?
- Tôi xin lỗi…
- Tôi không thể ngăn mình mang những bông hoa đến, không thể ngăn mình nhìn thấy cô trong từng giấc mơ, không thể ngăn mình đến đây và bỏ lại những nhành salem tím này, không thể ngăn mình vẽ, vẽ những thứ mà tôi không thích. Chẳng lẽ Hoàng của cô đang nhập vào tôi, thật hoang đường đúng không?
- …
- Đôi mắt tôi chỉ nhìn thấy cô, khuôn mặt của cô có ở khắp mọi nơi tôi nhìn. Tôi đã thử đi thật xa, nhưng khuôn mặt cô cứ bám lấy tôi, không thể thoát ra, dai dẳng một cách đáng sợ. – Anh ta đang cố nén cơn giận của mình.
Anh ta ra về, vẫn bỏ lại bó salem tím. Bước đi của anh ta dường như nặng nề hơn.
- Chúng ta về tìm Hoàng, được không? – Anh ta bỗng quay lại nhìn tôi.
- Nếu việc đó có thể giúp anh.
Tôi và Hiếu đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố của tôi. Chúng tôi ra mộ Hoàng, tôi kể cho Hoàng nghe về Hiếu, về sự ám ảnh đó. Rồi chúng tôi quay trở lại nhà Hoàng, bước vào phòng của Hoàng, tim tôi như thắt lại. Những đồ vật thân thuộc, những bức ảnh của tôi và cậu ấy, kỉ niệm ùa về khiến lòng tôi thấy ấm áp chứ không hề lạnh lẽo hay đau đớn. Hoàng dường như vẫn đâu đây. Nước mắt tôi cứ rơi dịu dàng. Tôi không để ý răng đôi mắt Hiếu cũng đang ứa lệ. Đôi mắt ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi thì một dòng lệ lăn dài. Hiếu khóc. Bỗng tôi đứng bật dậy, chạy đến ôm lấy Hiếu – vỡ òa, chúng tôi cứ đứng như thế cho đến khi ánh hoàng hôn tắt hẳn.
Ngày hôm sau tôi và Hiếu cùng đi thăm lại những nơi nắm giữ kỉ niệm của tôi và Hoàng. Đến những nơi quen thuộc, ở mỗi nơi tôi lại kể cho Hiếu nghe những kỉ niệm ấy. Tôi như sống lại những ngày hạnh phúc ấy.
Ngày tắt nắng, tôi và Hiếu dừng chân bên biển. Tôi nắm tay Hoàng lần đầu tiên ở nơi đây. Tôi bước phía trước, Hiếu đi theo phía sau – như Hoàng ngày xưa vậy.
Biển vẫn vậy, mặn chát như nước mắt của tôi ngày mất Hoàng, nhẹ nhàng vỗ về trái tim tôi, bao la chở che cho nỗi đau của tôi. Bỗng từ phía sau, khe khẽ “biển sóng biển sóng đừng xô tôi… đừng xô tôi ngã dưới chân người…” – Hiếu đang hát ư.
- Bài hát gì thế? – Tôi hỏi Hiếu.
- Sóng về đâu của Trịnh.
- Hát lại tôi nghe đi.
- Biển sóng biển sóng đừng xô tôi… Biển sóng biển sóng đừng trôi xa. Bao năm chờ đợi sóng gần ta. Biển sóng biển sóng đừng âm u. Đừng nuôi trong ấy trái im thù. Biển sóng… biển sóng… đừng xô nhau…
- Tôi xin lỗi, anh còn yêu cô ấy chứ?
- Ai? Người đã bỏ tôi ư?
- Anh trách cô ấy ư?
- Không, “trách sao được chiều đi qua mặt trời, trách sao được người đi qua cuộc đời” – Anh ta cười buồn, đọc tôi nghe 2 câu thơ.
- Tôi xin lỗi.
- Cô có lỗi gì đâu. – Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi.
Ánh mắt ấy xoáy vào tôi, khiến tôi tê dại. Một nụ hôn đặt vào đôi môi tôi, cháy bỏng, ngọt ngào… đắng đót. Tôi bàng hoàng, đẩy mạnh Hiếu ngã nhào tôi chạy đi, chạy mãi đến khi những giọt nước mắt nóng hổi khiến tôi mệt nhoài, ngã quỵ xuống bờ cát tối đen. Sóng vẫn gào thét ngoài kia, tôi sợ hãi trước những điều vừa diễn ra, tự ôm mình, tôi khóc.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, rồi Hiếu ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Tình yêu của cô thật đẹp.
- Hoàng vẫn đợi tôi ở phía kia, anh nhìn thấy không? – Tôi chỉ tay ra phía những con sóng.
- Tôi xin lỗi.
- Anh có lỗi gì đâu. Anh không kiểm soát được và tôi cũng thế.
- Tôi không hề có ý…
- Tôi biết, có lẽ là Hoàng…
- Cô tin vào ma quỷ sao?
- Có cách giải thích nào hơn không?
- …
Hiếu có điện thoại. “Con đi công tác… ở biển… con biết rồi mà mẹ… con vẫn mang thuốc nhỏ mắt mà…”
- Anh bị đau mắt sao?
- Không, hồi trước tôi có phẫu thuật ở mắt.
- Thế à.
- Ừ, tôi bị bỏng, may có người hiến mắt phù hợp.
- Mắt anh… không phải của anh sao?
- Không, của một người khác hiến tặng tôi.
- Đôi mắt ấy rất giống… đôi mắt của Hoàng.
- Ý cô là…
Chúng tôi trở về nhà Hoàng, mẹ Hoàng bảo đúng là trước đây Hoàng đã tình nguyện hiến bộ phận cơ thể sau khi chết, sau khi gặp tai nạn, bệnh viện thông báo với mẹ Hoàng là đôi mắt của cậu ấy phù hợp với một người đang cấp cứu. Đó chính là Hiếu.
Hai ngày sau, trở lại Hà Nội.
Không thể thay đổi điều gì, chúng ta sống chung với nó vậy. – Hiếu buồn bã buông ra từng chữ.
- Tôi xin lỗi.
- Cô thôi đừng nói như thế nữa. Từ giờ tôi sẽ tập yêu những điều tôi đang có. Sẽ yêu chính bản thân mình cùng với nghế họa sĩ, cùng với những bông salem, hay bản nhạc kì quái ấy nữa.
- Anh không sợ bản thân sẽ thành một người khác – không là anh.
- Tôi làm được điều gì khác để hạnh phúc hơn sao?
…
Hiếu và tôi đi bên cạnh nhau. Tôi có thêm một người bạn, một người đồng hành trong chuỗi cô độc đợi ngày gặp lại Hoàng. Hiếu và tôi chia sẻ nhiều hơn, ngoài những điều của Hoàng. Hiếu dạy tôi đánh piano, mang tôi theo những ngày tháng anh đi tìm ý tưởng cho những bức tranh. Tôi mời anh đến sống trong căn nhà của tôi như một người anh. Chúng tôi nghĩ việc đi bên nhau là một điều hiển nhiên và mặc định đó là số phận.
2 năm trôi qua, chúng tôi vẫn luôn đồng hành. Tôi dần trở thành một người phụ nữ nội trợ, chăm lo cho một gia đình. Có nhiều người hỏi tôi về Hiếu, tôi nói anh là gia đình của tôi. Hiếu cũng thế.
- Em thương anh, Hiếu à.
- Anh đang sống tốt đấy thôi.
- Anh có từng trách số phận không?
- Đã, còn giờ anh hài lòng với nó.
- Em xin lỗi.
- Em lại thế, anh phải là người xin lỗi vì khiến em dằn vặt thế này.
Tôi ôm anh. Tôi biết anh đang khóc. Tôi vẫn luôn cảm thấy sự đau đớn dày vò anh, sống một cuộc đời mà một phần thuộc về một người đã chết. Phải sống với những điều không là mình, phải học cách chấp nhận sự không đồng nhất trong con người mình, chắc phải đau khổ lắm. Nhiều đêm tôi lặng nhìn anh bất lực ngồi trước những bản thiết kế, anh vẫn muốn trở lại với con người thật của mình – xóa bỏ đi phần của Hoàng.
- A!
- Sao vậy anh? – Tôi hốt hoảng khi nghe tiếng Hiếu và tiếng kính vỡ.
- Anh thật vô dụng, một bản thiết kế giản đơn cũng không thể vẽ nổi.
- Hiếu à! – Tôi chạy đến nắm lấy bàn tay đang chảy máu của anh.
- Trả lại đôi mắt này cho Hoàng, anh sẽ trở về là anh đúng không Thảo? – Đôi mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi, tay anh lay mạnh người tôi.
- Anh sẽ không nhìn thấy gì nữa, anh sẽ không trở về lại chính anh được đâu.
- Anh… không chịu đựng nổi nữa rồi. – Hiếu ngồi phịch xuống, anh gục đầu buồn bã.
Tôi ôm Hiếu, nước mắt cứ trào ra, không gì ngăn nổi.
Ngày hôm sau tôi bỏ đi. Có lẽ sự ra đi đó sẽ giúp anh, có lẽ vậy.
“Em xin lỗi vì sự ra đi không báo trước này. Em xin lỗi vì em và Hoàng đã gián tiếp phá hoại cuộc sống của anh. Mấy tháng nay, anh đã làm sống dậy những cảm xúc yêu thương trong em, nếu cứ ở bên cạnh anh, thì em đã quá ích kỉ. Em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Có thể sự ra đi này sẽ giúp anh tìm lại bản thân mình.”
Tôi đi về vùng Tây Bắc, thuê cho mình một căn nhà nhỏ và mở một cửa hàng hoa nhỏ. Đó là dự định từ lâu của tôi, giờ tôi thực hiện nó như một sự trốn chạy. Mỗi lần nhìn những nhành salem tím tôi lại nhớ Hoàng và cả Hiếu nữa, tôi thấy lo lắng cho anh, không biết giờ đây cuộc sống của anh thế nào.
6 tháng sau ngày tôi ra đi, có một ông khách lạ đến cửa hàng hoa của tôi, nhìn ông ấy giống như những vị pháp sư tôi đọc trong tiểu thuyết “Mật mã Tây Tạng”. Ông ấy nhìn tôi một lúc rồi cầm một cành hoa salem tím và nói: “Con biết thứ hoa này có ý nghĩa gì không? Là sự đợi chờ câm lặng của tình yêu. ”
- Cháu không biết điều đó.
- Con đang chạy trốn tình yêu. Trái tim con đã thay đổi nhiều hơn con biết. Nhưng tình yêu sẽ đuổi theo con dù con ở đâu. – Nói rồi ông ấy để lại tiền cho tôi và bỏ đi cùng bó hoa salem tím. “Ông ấy là thầy bói ư? Thật nhảm nhí!” – Tôi nghĩ vậy rồi quay ra tiếp tục công việc của mình.
Lòng tôi thấy nhớ… Hiếu cồn cào. Nỗi nhớ ấy xen lẫn với nỗi nhớ Hà Nội, nhớ góc quán café của tôi… nhưng rất thật.
Chiều hôm đấy có tuyết rơi, tháng 3 rồi mà nơi đây lại có tuyết. Không muốn lãng phí điều này, tôi vác balo lên Sapa ngắm tuyết rơi. Một ngày đi dạo Sapa, tôi trở về khách sạn với đôi chân lạnh cóng. Vẫn là đôi chân trần, tôi bước ra ban công, hứng lấy chút gió lạnh quất vào mặt.
- Em có vẻ thích đi một mình. – Một giọng nói quen thuộc vang lên trong làn gió lạnh, khe khẽ vòng tay qua ôm lấy bờ vai run run của tôi.
- Vì em vốn đơn độc. – Tôi để mặc cho mình ấm áp trong vòng tay anh.
- Nên em bỏ anh lại, đơn độc.
- Em…
- Anh yêu em, Thảo à.
- Không phải anh, là Hoàng, chỉ là Hoàng thôi. – Tôi nói nhưng vẫn chờ đợi sự phủ nhận của anh.
- Anh đã giết chết Hoàng – trong anh.
- Sao anh làm được? – Tôi quay lại, nhận ra đôi mắt… đôi mắt của Hoàng không còn trên khuôn mặt Hiếu. Tôi khóc, đau hơn bao giờ hết, tôi ngất lịm đi lúc nào không hay.
Tỉnh dậy trong vòng tay của Hiếu, tôi lại khóc, tôi không thể kiềm chế mình.
- Ngày em đi, anh thấy hụt hẫng kinh khủng. Ban đầu, anh nghĩ chỉ do Hoàng, do đôi mắt của Hoàng mà thôi. Dần dần, anh càng cảm nhận rõ sự thiếu vắng của em. Anh đã bỏ ra ngoài sống nhưng rồi lại quay về nơi đó. Không còn bị ám ảnh bởi khuôn mặt em, nhưng nỗi nhớ em khiến anh khổ sở hơn nhiều. Anh đau khổ giữa những dòng suy nghĩ và cảm xúc trái ngược, cố thuyết phục chính bản thân anh đó là Hoàng chứ không phải anh. Rồi anh quyết định giết chết Hoàng, và nghĩ cảm xúc dành cho em cũng theo đó ra đi, anh sẽ trở về là anh. Nhưng đôi mắt ấy chỉ lưu giữ hình ảnh em – của Hoàng, chứ không lưu giữ em – của anh. Mất đi đôi mắt, anh vẫn là anh – ngày bên cạnh em.Anh vẫn vẽ, vẫn mua salem tím, vẫn đánh Kiss the rain.
- Em xin lỗi, em lại…
- Mất đi đôi mắt, anh mới nhận ra tình yêu dành cho em.
- Em…
- Giờ anh không còn đôi mắt nữa.
- Em sẽ là đôi mắt của anh. Ngày em bỏ đi, em đã biết mình yêu một người khác, không còn là Hoàng nữa. Em đã rất sợ hãi khi nhận ra thứ tình cảm đấy. Em đã chọn cách trốn chạy. Em xin lỗi!
Ngày hôm sau tôi gặp lại vị khách kì lạ, mỉm cười với tôi, ông tặng lại tôi bó hoa hôm qua. Tuyết vẫn rơi, tôi đã không còn đơn độc.
Chúng tôi trở về Hà Nội và sống tiếp những ngày bên nhau đầy hạnh phúc. Đêm qua, tôi mơ một giấc mơ đẹp, Hoàng trở về bên tôi, nắm chặt tay tôi rồi đặt nó vào tay Hiếu. “Cảm ơn anh đã mang Hiếu đến bên em, Hoàng à.”
Tôi gặp lại Sương và Phong, tình yêu của họ đã có một bông hoa, con bé rất xinh, tên nó là Mai – tên người con gái xưa cũ của Phong, Sương nói với tôi: “Tớ đã học được rằng yêu một người là yêu những điều tồn tại vốn có bên trong con người đó, dù là bất kì điều gì. Tình yêu của bọn tớ vẫn sống, sống cùng những kí ức tình yêu cũ của cả tớ và Phong.”
Tags:
Truyện,
Truyện Ngắn,
Truyện Teen